BỐI CẢNH CÂU CHUYỆN
Câu chuyện mở ra tại một làng quê ven sông, nơi những nếp nhà cũ kỹ nằm nép mình bên những hàng tre, nghĩa địa nằm rải rác quanh vùng và bầu không khí thấm đẫm màu sắc tâm linh. Trong ngôi làng ấy, cụ Giản – một bà lão điếc sống đơn độc – tồn tại lặng lẽ suốt nhiều năm, dường như tách biệt khỏi thế giới xung quanh. Ngày bà chết, dân làng cho rằng đó là “cái chết tự nhiên”, nhưng đôi mắt bà mở trừng trừng không khép lại cùng hàng loạt hiện tượng kỳ bí sau đó đã khiến cả vùng chìm trong sợ hãi, hoang mang và nghi hoặc. CÁI CHẾT ĐẦY ÁM ẢNH Người ta tìm thấy cụ Giản chết trên chiếc giường gỗ cũ trong căn nhà hoang vắng. Dù được gọi là “trúng gió”, nhưng gương mặt bà méo mó, ánh mắt trừng trừng như còn oán hận. Đám tang được tổ chức chóng vánh, song không ai dám đến gần linh cữu quá lâu vì một luồng khí lạnh lẽo bao trùm. NHỮNG HIỆN TƯỢNG LẠ LÙNG Sau cái chết của bà, dân làng bắt đầu chứng kiến nhiều chuyện ma quái. Tiếng gọi ai oán trong đêm vang vọng từ căn nhà cũ, bóng trắng thấp thoáng quanh nghĩa địa, tiếng gõ cửa rờn rợn giữa khuya khiến người ta dựng tóc gáy. Có kẻ khẳng định thấy bà lão ngồi bên cửa, mái tóc rũ rượi, đôi mắt trắng dã nhìn xoáy vào bóng đêm. BÍ ẨN TRONG QUÁ KHỨ Người ta bắt đầu đào xới lại cuộc đời cụ Giản. Những lời đồn về việc bà từng liên quan đến bùa chú, từng mang tội lỗi với những sinh linh oan khuất, dần hé lộ. Phải chăng những oán hồn năm xưa đã tìm đến đòi mạng? Cái chết của bà không còn đơn thuần là bệnh tật, mà là sự khởi đầu cho một bi kịch siêu hình. ĐÊM KHUYA VÀ NGHĨA ĐỊA Đỉnh điểm của nỗi kinh hoàng là khi có người đi ngang nghĩa địa nửa đêm, thấy bóng dáng cụ Giản lầm lũi bên ngôi mộ cổ, vừa khóc vừa gọi tên những cái tên đã bị lãng quên. Tiếng khóc xé toạc màn đêm, hòa cùng tiếng gió thổi qua rặng tre, biến cả làng thành cõi âm rùng rợn. THỂ LOẠI “Bà Điếc Chết Thảm” thuộc dòng truyện ma dân gian, mang đậm tính chất “Trả nghiệp, Báo oán”, đồng thời khai thác những yếu tố “Vật linh, Ác linh” gắn liền với đời sống tâm linh của làng quê Việt Nam. Không chỉ có không khí u ám nơi “Làng quê, Sông nước”, câu chuyện còn khắc họa sự tương tác giữa thế giới thực tại và thế giới bên kia, nơi những linh hồn không yên nghỉ vẫn còn quanh quẩn để gieo rắc nỗi sợ. SÁNG TÁC Tác giả Vũ Minh Hằng đã khéo léo lồng ghép những yếu tố đời sống nông thôn với huyền thuật, bùa chú và tín ngưỡng dân gian, khiến câu chuyện vừa gần gũi vừa rùng rợn. Văn phong giàu hình ảnh, đan xen giữa thực và ảo, gợi nên một nỗi ám ảnh kéo dài ngay cả sau khi người nghe dừng lại. Mỗi chi tiết đều được gieo cấy như một mảnh ghép của bức tranh ma mị. DIỄN ĐỌC Giọng đọc của Duy Thuận trầm ấm nhưng lạnh lẽo, tiết tấu chậm rãi, đôi khi nhấn nhá ở những đoạn cao trào khiến cảm giác sợ hãi càng thêm chân thực. Lối ngắt nhịp, ngân dài và dồn nén đã biến mỗi tiếng gọi, mỗi tiếng khóc thành vết dao khắc sâu vào tâm trí người nghe. TRẢI NGHIỆM NGHE Nghe câu chuyện này vào ban đêm, người nghe dễ dàng bị cuốn vào bầu không khí ám ảnh. Tiếng đọc vang vọng trong không gian tĩnh lặng như dẫn dắt tâm trí trôi dần về những nghĩa địa, bóng trắng, tiếng gọi oan hồn. Cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng khiến trải nghiệm không chỉ đơn thuần là nghe truyện, mà còn như đang sống trong chính nỗi sợ của làng quê u tối ấy. LỜI BÌNH “Bà Điếc Chết Thảm” không chỉ là một câu chuyện ma rùng rợn, mà còn là lời nhắc nhở về luật nhân quả, về những tội lỗi không dễ dàng chôn vùi. Mỗi hành động trong quá khứ đều để lại hệ quả trong tương lai, đôi khi trở thành bóng ma đeo bám không dứt. Người đọc, người nghe sau khi trải qua câu chuyện sẽ cảm nhận được bài học về sự tử tế, lương thiện và tránh gieo rắc oán hận để rồi phải trả giá bằng những kết cục bi thảm.